Bài cảm nhận về mái trường Hoạ Mi mến yêu - Trường mầm non Hoạ Mi - Ban Mê Thuột

Nóng

Bài cảm nhận về mái trường Hoạ Mi mến yêu

 

BÀI CẢM NHẬN

 VỀ MÁI TRƯỜNG HOẠ MI MẾN YÊU

Bạn thân mến, đã bao giờ bạn nhớ về những ngày mà người ta gọi là những ngày đánh dấu bước ngoặt của cuộc đời?  Nơi đã từng thắp lên ước mơ - nơi mà bạn đã từng đi qua, từng dừng chân như bến đỗ? Với tôi, cái cảm xúc ấy vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn... như in.

Sau khi hoàn thành chương trình phổ thông, cha mẹ đã có rất nhiều sự lựa chọn về ngành nghề cho tôi. Và bản thân đã bôn ba làm nhiều công việc khác nhau trong cuộc sống, tôi cũng có nhiều lựa chọn cho riêng mình. Nhưng có lẽ, phận trời đã định, trường mầm non Hoạ Mi là nơi chắp cánh ước mơ tiếp bước cho tôi trên con đường sự nghiệp trở thành một người có ích cho xã hội.

Vâng, trở thành cô giáo dạy dỗ thế hệ đầu đời cho tương lai đất nước có lẽ vẫn mãi là một niềm tự hào khôn tả trong trái tim tôi. Và chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta gọi mái trường là ngôi nhà thứ hai của mỗi con người, vì nơi đó chúng ta được truyền thụ tri thức, được rèn luyện đạo đức, nó còn là nơi gieo mầm những ước mơ, biến những ước mơ thành hiện thực. Ở đó ta có thể cảm nhận được tình cảm cô trò, mẹ con, bạn bè, đoàn kết yêu thương, gắn bó bên nhau thật là ấm áp. Vì thế, khi nhắc đến Họa mi là tôi tự hào nhắc đến một môi trường không những đã gieo mầm ước mơ thành hiện thực nhưng còn là là sự yêu quý gắn bó trong tôi về mái trường này.

Vâng, thời gian trôi qua thật nhanh. Tôi đã là thành viên của mái trường mầm non Hoạ Mi yêu dấu này được 28 năm rồi!. Đến giờ đây, cái cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn của 28 năm về trước. Tôi không quên đựơc cái cảm giác rụt rè bỡ ngỡ, sợ hãi vì tất cả đều mới lạ trong ngày đầu đến trường. Nhưng lại càng không thể quên được những ánh mắt trìu mến, sự đón nhận  yêu thương chăm sóc tận tình của quí Soeur, các bạn đồng nghiệp đã làm cho tôi có cảm giác hoàn toàn yên tâm khi đến với môi trường này. Tôi nhớ như in ngày đầu tiên ấy...

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tôi đã quay trở lại ngày ấy đầy tình thương này. Có lẽ vì được làm tại một ngôi trường đầy tình yêu thương, nên trong tim tôi luôn nhen nhóm một ước mơ trở thành một cô giáo mầm non với nhiều hoài bão. Và hãnh diện hơn cả, giờ đây tôi là một thành viên nhỏ cống hiến cho sự nghiệp giáo dục đã 28 năm trong mái trường này, vẫn là một cô giáo để tiếp tục trao gửi những yêu thương cho học sinh thơ ngây mới bước chân vào trường, tiếp tục yêu thương chăm sóc dạy dỗ các em nhỏ như chính những đứa con tôi sinh ra vậy. Nơi đây, tôi cũng luôn tìm được những niềm vui những kỉ niệm đẹp. Đặc biệt tôi còn tìm thấy tuổi thơ của mình ở các trò yêu.

Tôi cũng được tràn ngập hạnh phúc trong sự biết ơn vì được đón nhận sự hướng dẫn của các Soeurs qua bao nhiêu thế hệ. Các Soeurs mà có lẽ... lâu tôi đã không gặp! Những lời chỉ dạy ấy tôi vẫn luôn lưu giữ và vận dụng chúng trong định hướng giảng dạy hằng ngày của mình. Mong chờ dịp  kỉ niệm 25 năm thành lập trường, tôi vừa bồi hồi vừa vui mừng nghĩ đến sẽ được gặp lại các Soeurs như thế nào. Cảm xúc đó như lắng lại..và chờ ngày ấy... Trong tim tôi, các Soeurs vẫn cứ hiền hậu xinh đẹp như ngày nào. Tôi ước thời gian trôi chậm lại để tôi có thể lưu giữ được nhiều kỉ nhiệm đẹp tại mái trường này.


Yêu lắm cuộc sống giáo viên, vui buồn trong sự thiếu thốn đồng nghiệp chúng tôi chia sẻ với nhau tình cảm bạn bè, chia sẻ cùng nhau những bài giảng khó, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn khó khăn. Cuộc sống giáo viên đơn giản, mộc mạc nhưng đáng yêu lắm. Chúng tôi cùng trân trọng, cảm thông và giúp đỡ nhau vượt qua cuộc sống. Giờ đây khi nhìn lại, tôi phải cảm ơn cuộc sống giáo viên đó vì nhờ khoảng thời gian này mà tôi trưởng thành hơn và có được những thành tích trong công tác giảng dạy. Đáng quý cái cảm giác ấm áp và thân thương khi nhận được tình cảm chân tình của các đồng nghiệp, tình cảm thơ ngây trong sáng của học trò thân yêu. Giáo viên của trường tôi tận tình và yêu thương học sinh lắm. Các cô là những người đưa đò cao cả, bằng cả tâm và tài của mình. Các cô như người mẹ hiền thứ 2 của trẻ, đã yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ bao lớp học sinh của mình. Không có gì có thể so sánh với công ơn của cô đã dành cho lớp lớp học sinh.

Biết rồi ai cũng sẽ có lúc cũng phải rời xa nhưng tôi vẫn nguyện cống hiến, không rời xa ngôi trường này. Tôi vẫn tiếp tục âm thầm là người đưa đò qua sông thầm lặng. Dù có niềm vui hay nỗi buồn thì bến đỗ có tên trường mầm non Hoạ Mi luôn là một ký ức đẹp trong tôi, là nơi chắp cánh cho nhiều thế hệ học sinh. Bằng tình yêu, sự kính trọng và niềm đam mê, tôi đã và sẽ tiếp tục chọn làm giáo viên trường mầm non Hoạ Mi để gắn bó suốt đời. Yêu biết bao ngôi trường này!.

Và giờ đây, khi đã tích lũy đủ hành trang trong quãng đời giáo viên của mình. Tôi biết rằng, những trăn trở lo âu cần phải được biến thành động lực. Phải đem những hành trang về kiến thức và kỹ năng sống mà mái trường này đã cho tôi để hiện thực hóa những khát vọng và hoài bão bản thân, để không phụ những gửi gắm tình yêu của quí phụ huynh đã dành cho tôi.

Với sự trẻ trung và năng động vốn có, sự tận tâm và lòng yêu nghề mến trẻ; là người đưa đò, tôi cũng như những giáo viên đã và đang giảng dạy tại mái trường Mầm Non Hoạ Mi này tin rằng: Trường mầm non Hoạ Mi sẽ luôn là ngôi nhà thứ hai của trẻ, để trẻ luôn cảm thấy “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”.

                                                                                                                                                                  Người viết : Nguyễn Thị Thuỳ Trâm